Truyện cổ Nhật Bản
Ngày xửa ngày xưa, có hai vợ chồng sống trên núi cao quanh năm tuyết phủ. Họ nghèo lắm, nhưng cũng thật hiền lành, giản dị và rất yêu nhau.
Một năm kia, tuyết rơi sớm hơn mọi lần. Thời gian đó thật là khắc nghiệt đối với đôi vợ chồng. Tết đến, họ chẳng còn lấy một hạt gạo để ăn, nói gì đến bánh mừng ngày lễ.
"Mình nghe thấy không?" người chồng nói với vợ. "Tôi đói đến mức bụng đang sôi ùng ục lên đây này."
"Này mình ơi, tôi đã làm những kẹp tóc xinh xinh này và để dành cho những lúc như bây giờ."
Người chồng ngạc nhiên. Ông nhìn những chiếc kẹp tóc được trang trí bằng những quả bóng thêu to nhiều màu sặc sỡ. "Nếu tôi đem những chiếc kẹp tóc này xuống thị trấn bán," ông nói, "chắc chắn là chúng ta sẽ có đủ tiền để mua vài cái bánh mừng năm mới."
Nói vậy rồi người chồng sửa soạn xuống thị trấn. Ông mặc quần áo ấm nhất của mình vì hôm đó là ngày lạnh nhất trong năm.
"Brrrừ ừ ừ ... Ngoài trời đang lạnh cóng!"
"Cẩn thận, mình nhé."
"Yên chí. Tôi sẽ về ngay thôi."
Ông quấn chiếc khăn vợ đưa lên quanh đầu. Sau đó, ông lê bước, vừa đi vừa run cóng trong gió lạnh. Người vợ đứng bên cửa, vừa dõi theo bóng chồng đang khuất dần vào trong rừng vừa hát:
Lên dốc cao, xuống đèo sâu
Ô! A! Hi, hô, hây!
Xuyên rừng thẳm, vượt núi xanh
Ô! A! Hi, hô, hây!
Sau lưng người đàn ông là một gùi đầy kẹp tóc mà người vợ hiền thục của ông đã làm.
Bán cặp tóc, đón năm mới
Ô! A! Hi, hô, hây!
Sẽ có bánh, cá và pa-tê
Ô! A! Hi, hô, hây!
Người chồng lê bước một cách khó khăn trong tuyết, vừa đi vừa lẩm nhẩm từng đoạn bài hát cho đến khi lên tới đỉnh Núi Jiro (Jiro). Như mọi lần, ông dừng lại đó để khấn sáu bức tượng đá của thần Jiro - vị thần hộ mệnh cho trẻ em. Tuyết vẫn tiếp tục rơi và chất cao trên đỉnh ngọn Jiro.
"Xin chào các vị thần linh," người đàn ông nói với các bức tượng. "T...sờ... T...sờ... Các ngài hẳn đang lạnh lắm. Xin cho con được giúp các ngài." Người đàn ông bỏ khăn ra và dùng nó để phủi tuyết bám trên đầu các bức tượng.
"Xong rồi. Con cảm thấy dễ chịu hơn rồi. Lạy các ngài, con đang xuống thị trấn để bán kẹp tóc của vợ con làm. Khi về, con sẽ biếu các ngài những chiếc bánh thật ngon. Xin các ngài phù hộ cho con. Mong sớm gặp lại các ngài."
Tối mịt người đàn ông mới tới được thị trấn. Dân tình vội vã đi lại như mắc cửi; phố xá chật ních xe cộ. Người đàn ông đứng giữa phố chính, rao to:
"Kẹp tóc! Kẹp tóc đây! Kẹp tóc đẹp cho các quý bà đây!"
Nhưng lúc đó đã là giao thừa rồi. Người qua lại chẳng còn tâm trí đâu mà ngó đến kẹp tóc. Sau hơn một giờ đồng hồ, người đàn ông trở nên hết sức thất vọng.
"K...ẹp tóc đây... Ai mua nàooo..."
Đúng lúc đó, một người khác cũng đang bị ế hàng bước tới. Anh ta nhìn người đàn ông đang thở dài ngao ngán nhìn gùi kẹp tóc của mình, hỏi: "Có chút hy vọng nào không?"
"Hừm.... Còn anh thì sao?"
"Chẳng hy vọng gì. Mà này, sao chúng ta lại không đổi hàng cho nhau nhỉ? Tôi sẽ mua hết số kẹp tóc của anh, còn anh mua tất cả chỗ nón tre của tôi."
"Phải đấy. Thật là một ý hay!"
Quả là ngớ ngẩn. Tất cả những gì họ làm chỉ là đổi cho nhau những thứ chẳng ai mua. Nhưng dù sao thì điều đó cũng làm cho cả hai cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Gùi số nón tre trên vai, người đàn ông quay về nhà. Tuyết vẫn rơi dày đặc khi ông lên tới đỉnh Ngọn Jiro.
"Con xin lỗi các ngài," ông nói với các tượng thần. "Con không thể mua được bánh. Xin hãy tha thứ cho con vì đã không có gì dâng lên các ngài, nhưng... Xin hãy chờ một chút. ít ra thì con cũng có thể làm cho tuyết không phủ ngập kín người các ngài như vậy." Nói vậy rồi ông phủi sạch tuyết khỏi các tượng thần và đội cho mỗi vị một cái nón tre.
"Nón này để ngài đội, và nón này để cho ngài. Các ngài xem, bây giờ thì các ngài không bị lạnh đầu nữa rồi. Cái này để cho ngài, và cái này cho ngài đây, và... Ôi chết. Thiếu một nón rồi. Con xin lỗi đức ngài Jiro nhỏ bé. Đây, xin ngài dùng tạm cái này." Người đàn ông cởi chiếc khăn quàng của mình ra và quấn nó quanh đầu pho tượng thần nhỏ nhất.
Giờ ông cảm thấy yên lòng hơn nhiều, vừa đi vừa huýt sáo như thể ông chẳng còn gì phải lo lắng trên đời này. Từ đỉnh Núi Jiro, sáu cặp mắt bằng đá dõi nhìn theo người đàn ông đang xuống núi.
Khi ông về đến nhà thì tuyết cũng ngừng rơi. Đêm thật thanh bình và tĩnh mịch. Ông kể cho vợ nghe tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm đó. Khi biết là chồng đã đội nón tre cho sáu tượng thần Jiro, người vợ cười và nói, "Mình đã làm một việc thật tốt."
"Mình nghĩ vậy thật à?" Người chồng đỏ mặt. "Cám ơn mình. Giờ thì tại sao chúng ta không đi ngủ nhỉ? Chúng ta có thể không có bánh, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể có một giấc mơ Năm mới đầy ngọt ngào."
Đêm đó, trên núi tĩnh lặng như thể cả thế gian đang chìm sâu trong giấc ngủ. Trừ sáu bóng đen đang từ từ chuyển động xuyên qua rừng cây. Đúng vậy. Các tượng thần Jiro đã rời khỏi chỗ họ ngự tọa trên đỉnh núi. Họ xuống núi, vượt qua một ngọn đồi, sang bên kia sông và cuối cùng tới ngôi nhà của đôi vợ chồng nghèo.
"Suỵt. Im lặng, im lặng..." Các vị thần Jiro dốc xuống trước cửa những đồ họ đựng trong các bọc mang theo. Để bày tỏ tri ân về những chiếc nón tre, mỗi vị thần mang đến một món quà đầy ý nghĩa. Nào là bánh, cá; nào là rượu, quần áo ấm... còn vị thần Jiro nhỏ nhất đến cuối cùng, lặc lè với một bị gạo to tướng trên vai.
Thịch. "Hoan hô!" Các vị thần lao xao đón chào.
Thần Jiro nhỏ bé mất thăng bằng khi đặt món quà xuống, ngã vào các vị thần khác, khiến họ lần lượt ngã chồng lên nhau như những quân bài đô-mi-nô khổng lồ.
"Gì thế nhỉ?" Người chồng thức dậy bởi tiếng động, hỏi vợ. "Mình có nghe thấy tiếng gì đó ở bên ngoài không?"
"Mình ra xem sao đi."
Người vợ theo chồng bò khẽ ra cửa và mở với một tiếng ‘rắc’ nhẹ. Họ ghé mắt nhìn ra ngoài một cách thận trọng. Các bạn có hình dung được sự ngạc nhiên của họ khi nhìn thấy các tượng thần Jiro đi hàng một đang lũn cũn khuất xa dần không? Vị thần Jiro nhỏ nhất đi ở cuối hàng, dừng bước nhìn lại đôi vợ chồng đang kinh ngạc. Ông gập mình cúi chào, rồi vội vã đuổi theo các vị thần khác.
"Cái... cái gì vậy?"
Hai vợ chồng cùng nhìn thấy đống quà to tướng bên bậc cửa.
"Mình ơi, xem này!"
"Ôi," người chồng thốt lên, "thật là tuyệt vời!"
Cuối cùng, đôi vợ chồng nghèo cũng có một cái tết cực kỳ vui vẻ. Và từ đó, họ sống rất hạnh phúc.